Remu Suzumori là một y tá tận tụy và dịu dàng, luôn được đồng nghiệp và bệnh nhân yêu mến bởi sự nhẹ nhàng, chu đáo. Nhưng đằng sau gương mặt luôn mỉm cười ấy là một tâm hồn nhiều cô đơn. Cô thường xuyên phải trực đêm, chứng kiến những ca bệnh nặng, đôi khi còn phải đón nhận cả cái chết của bệnh nhân – điều khiến tâm lý cô ngày càng trở nên mong manh và dễ tổn thương.
Trong những giờ nghỉ hiếm hoi, Remu thường ngồi lặng lẽ ở phòng trực, đọc sách, hoặc đơn giản là nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện. Một ngày nọ, cô gặp một bệnh nhân trẻ tên Shun – một người từng bị tai nạn và phải điều trị lâu dài. Sự lạc quan và tinh thần mạnh mẽ của Shun khiến Remu dần cảm thấy được chữa lành. Những lần trò chuyện ban đầu chỉ là hỏi thăm thông thường, rồi dần dần trở nên thân thiết hơn.
Một buổi tối mưa, Remu lặng lẽ bước vào phòng bệnh nhân, chỉ định kiểm tra thuốc như thường lệ. Nhưng ánh mắt của Shun khi nhìn cô lại mang theo một thứ gì đó ấm áp và rất chân thành. Họ không nói gì nhiều, chỉ ngồi im lặng bên nhau. Trong không khí tĩnh mịch của bệnh viện, một cảm xúc rất đỗi con người đã len lỏi vào tâm hồn Remu – sự gắn kết, sự an ủi và một chút rung động.
Dù biết mình là y tá và luôn phải giữ khoảng cách chuyên nghiệp, nhưng Remu không thể phủ nhận những cảm xúc thật của mình. Và rồi, khi Shun được xuất viện, anh đã để lại cho cô một mẩu giấy nhỏ: “Nếu em cũng cô đơn như anh, thì hãy để anh được là người bên cạnh em.”
Remu không trả lời ngay. Nhưng kể từ đó, cô bắt đầu tin rằng – đôi khi, giữa những nhịp tim mệt mỏi trong bệnh viện, vẫn có những nhịp tim vì tình yêu mà rung lên.