Saeko Matsushita – một người phụ nữ trưởng thành, sống cạnh căn hộ của tôi, luôn khiến tôi ấn tượng bởi vẻ điềm tĩnh và chu đáo. Dù đã có chồng, cô vẫn luôn thân thiện và cư xử đúng mực với hàng xóm, kể cả tôi – một người đàn ông độc thân sống lặng lẽ.
Một chiều mưa, tôi tình cờ gặp cô đang xách những túi đồ nặng về nhà. Lòng tốt khiến tôi ngỏ lời giúp đỡ mà không có suy nghĩ gì sâu xa. Nhưng khi vào đến căn hộ cô, giữa không gian yên tĩnh, sự gần gũi và những va chạm vô tình bắt đầu khơi lên trong tôi những cảm xúc khó kiểm soát – không phải dục vọng đơn thuần, mà là cảm giác khao khát được thấu hiểu, được kết nối.
Tôi nhìn thấy trong ánh mắt cô điều gì đó phức tạp – nửa ngại ngùng, nửa dao động. Nhưng chúng tôi đều hiểu rằng có những giới hạn không thể bước qua. Saeko cảm ơn tôi, và khẽ đóng cánh cửa sau lưng mình – như một cách nhẹ nhàng để khép lại một cảm xúc chưa kịp hình thành, giữ trọn vẹn cho sự tôn trọng và đạo đức.