Trong thế giới đầy hỗn loạn, nơi lòng tin là thứ hiếm hoi, Naofumi chỉ tin một người: Raphtalia.
Trải qua bao trận chiến, bao tổn thương, Raphtalia luôn đứng cạnh anh – không phải như một cận vệ, mà như ánh sáng cứu rỗi lòng anh. Một lần, trong cuộc tấn công bất ngờ, cô bị thương và chiếc áo choàng rách nát khiến thân thể mong manh lộ ra dưới ánh trăng lạnh. Nhưng Naofumi không nhìn cô bằng ánh mắt thương hại – mà là bằng ánh nhìn của một người yêu, đầy trân trọng và khát khao bảo vệ.
Khi đêm xuống, trong căn lều trại đơn sơ giữa vùng đất xa lạ, Raphtalia nhìn anh – đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy niềm tin. Cô run rẩy vì lạnh và vì nỗi sợ bị chối bỏ… Nhưng Naofumi chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Ta không yêu một cơ thể hoàn hảo. Ta yêu trái tim đã cùng ta đi qua bóng tối.”
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa chiến tranh và những bất trắc, họ trao nhau một nụ hôn – không phải để chiếm hữu, mà để chữa lành.