Tôi từng là giám đốc điều hành của một công ty liên doanh ổn định, cho đến khi doanh nghiệp bị mua lại bởi một tập đoàn nước ngoài. Người tiếp quản – một vị giám đốc mới đến từ nước ngoài – mang theo kế hoạch tái cơ cấu toàn bộ, với ý định sa thải phần lớn nhân sự cũ, trong đó có những cộng sự đã gắn bó với tôi suốt nhiều năm.
Trước tình hình đó, tôi đã cố gắng thuyết phục ông ta thay đổi quyết định, bảo vệ đội ngũ đã cùng tôi xây dựng công ty từ những ngày đầu. Sau nhiều lần trao đổi, ông ta đưa ra một điều kiện lạ lùng và khó xử: đề nghị vợ tôi – một người phụ nữ thông minh, nhanh nhạy và có kinh nghiệm hành chính – trở thành thư ký riêng cho ông ta. Lý do được đưa ra là “cần một người trung gian hiểu văn hóa doanh nghiệp cũ và mới”.
Vì muốn cứu lấy tương lai của hàng chục nhân viên, tôi đành miễn cưỡng đồng ý, dù trong lòng không yên. Từ ngày vợ bắt đầu làm việc với vị giám đốc mới, tôi cảm thấy giữa chúng tôi dần có khoảng cách. Cô ấy trở nên xa cách, bận rộn và ít trò chuyện với tôi hơn.
Chẳng bao lâu, tôi nhận ra điều đau lòng: tình cảm giữa chúng tôi không còn như trước. Không phải vì ai đó sai, mà vì những lựa chọn khó khăn, những áp lực công việc, và khoảng cách âm thầm đã bào mòn hôn nhân.
Tôi mất đi người phụ nữ mà mình luôn yêu thương, không phải vì sự phản bội, mà vì tôi đã đặt trách nhiệm với người khác lên trên hạnh phúc của chính mình.