Chuyến nghỉ dưỡng của gia đình tôi được tổ chức tại một khu biệt thự ven biển, nơi nắng gió dịu dàng tưởng như có thể xóa nhòa mọi muộn phiền. Những bữa cơm quây quần, tiếng cười con trẻ, và cả ánh mắt của cô ấy — em dâu tôi — lúc nào cũng âm ỉ điều gì đó khó gọi thành tên.
Tôi bắt đầu nhận ra ánh nhìn ấy không còn vô tư như trước. Nó kéo dài, chậm rãi, đầy ẩn ý. Một lần, khi tôi bắt gặp cô ấy ngồi một mình trên ghế hiên, mắt không rời khung cửa phòng tôi, tôi đã thấy lòng mình chao đảo. Dù cố lờ đi, nhưng cái cảm giác bị kéo vào một cơn xoáy không lối thoát cứ lớn dần lên.
Hôm đó, cả nhà kéo nhau ra phố chơi. Tôi mệt, xin ở lại nghỉ. Trong làn nước mát lạnh của phòng tắm, tôi chỉ mong tìm chút yên bình. Nhưng khi mở cửa bước ra, tôi sững người.
Cô ấy đứng đó — ánh mắt không còn giấu giếm điều gì, dáng vẻ trần trụi và thành thật một cách nguy hiểm. Không một lời giải thích, không cần lời mời. Cô tiến đến, như thể mọi sự đã được sắp đặt từ lâu.
Tôi biết rõ ranh giới mình đang đứng trước. Biết điều đúng – và cả điều sai. Nhưng con người ta, có đôi khi, không chọn hành động bằng lý trí. Tôi không đẩy cô ra. Cô ôm lấy tôi, và cả hai rơi vào khoảng tối mà từ đó, chẳng còn ai có thể quay đầu.
Chỉ đến khi mọi thứ kết thúc, tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu gia đình trở về, tôi mới thật sự cảm nhận được sức nặng của những gì vừa xảy ra. Trong ánh mắt cuối cùng cô nhìn tôi, tôi thấy không phải sự ân hận — mà là sự cam chịu. Cô biết. Và có lẽ, ngay từ đầu, cô đã chấp nhận gánh lấy mọi điều.