Maki Houjou là một nhân viên truyền thông quốc tế. Từng du học châu Âu, cô yêu thích sự đa dạng văn hóa và thường xuyên làm việc trong các dự án hợp tác với đối tác nước ngoài.
Trong một lần đi ký kết hợp đồng tại nhà riêng của một đồng nghiệp người Nhật, nơi có tổ chức một buổi tiệc nhỏ thân mật giữa vợ chồng đồng nghiệp và đối tác nước ngoài – cô gặp David, một nhà đầu tư đến từ châu Phi, có phong thái lịch thiệp, hiểu biết sâu rộng và nói tiếng Nhật khá tốt.
Buổi tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ. Maki và David bắt đầu trao đổi nhiều hơn về công việc, cuộc sống, và những sự khác biệt thú vị giữa các nền văn hóa. Khi chủ nhà rút lui vì mệt, chỉ còn hai người trò chuyện cùng nhau. Dưới ánh đèn dịu nhẹ và tiếng nhạc jazz vang lên, một sự đồng điệu rất nhẹ nhàng, vừa tri kỷ vừa lãng mạn bắt đầu nhen nhóm.
Không có sự gượng ép hay mất kiểm soát, mối quan hệ giữa họ phát triển dần qua thời gian: cùng nhau đi hội thảo, trò chuyện đêm khuya về triết học và tình yêu, chia sẻ về những tổn thương và kỳ vọng. Maki – từng là người luôn chạy theo cảm xúc nhất thời – dần nhận ra điều cô tìm kiếm không phải là “cảm giác mạnh”, mà là một người khiến cô thấy được là chính mình.
Một ngày nọ, David chuẩn bị rời Nhật để tiếp nhận dự án mới tại châu Âu. Cả hai có một cuộc trò chuyện cuối đầy cảm xúc, không lời tạm biệt sướt mướt – chỉ là lời hứa: “Nếu chúng ta còn nghĩ về nhau khi ở hai đầu thế giới, nghĩa là chúng ta chưa từng rời xa.”