Tôi và Kana Momonogi từng có một mối tình sâu đậm thời thanh xuân. Nhưng vì những áp lực từ gia đình và xã hội, tôi đã lựa chọn kết hôn với một người con gái khác, dù trong lòng vẫn còn rất nhiều tình cảm với Kana. Cô ấy không trách móc tôi, cũng không tìm cách níu kéo. Thay vào đó, cô lặng lẽ rút lui, mang theo tất cả những kỷ niệm và yêu thương chưa kịp nói hết.
Cuộc sống hôn nhân của tôi không như kỳ vọng. Nhiều lúc căng thẳng và hiểu lầm khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, cô đơn. Trong một chuyến công tác đến Tokyo – nơi Kana đang sinh sống – tôi đã bất chợt gọi cho cô ấy. Không một chút chần chừ, Kana đến gặp tôi, vẫn với nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa nhiều tâm sự.
Chúng tôi ngồi bên nhau, trò chuyện như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Những kỷ niệm cũ ùa về, những cảm xúc tưởng đã ngủ yên bỗng sống dậy. Kana vẫn như xưa – dịu dàng, ấm áp và đầy thấu hiểu. Nhưng tôi cũng cảm nhận được ánh mắt buồn vương của cô, như thể những điều cô từng hy sinh cho tôi vẫn còn đó, âm thầm và day dứt.
Dù không thể quay về như trước, tôi chỉ mong có thể dành chút thời gian còn lại bên cô, mang đến cho Kana một chút ấm áp – thứ tình cảm mà tôi nợ cô suốt những năm tháng đã qua.