Shuri Yamamoto kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi, giàu có và từng rất quan tâm đến cô. Thời gian đầu, cô sống trong sự đủ đầy về vật chất, nhưng theo năm tháng, người chồng trở nên lạnh nhạt, ít nói, gần như không còn chú ý đến cảm xúc và nhu cầu của cô. Trong căn nhà sang trọng ấy, Shuri bắt đầu cảm thấy cô đơn – không vì thiếu thốn, mà vì bị lãng quên.
Người em họ của cô – một chàng trai trẻ từng được Shuri giúp đỡ – chuyển đến ở nhờ một thời gian vì hoàn cảnh khó khăn. Dần dần, anh nhận ra chị họ mình không hề hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Cô là một người phụ nữ đẹp, từng tràn đầy sức sống, nay trở nên trầm lặng và héo hắt.
Tình cảm giữa họ không đến từ đam mê thể xác mà là sự đồng cảm, thấu hiểu và sự lấp đầy khoảng trống cảm xúc mà Shuri thiếu trong hôn nhân. Anh ở bên cô, lắng nghe, chia sẻ và dần trở thành chỗ dựa tinh thần mà cô bấu víu để không gục ngã. Dù cả hai đều hiểu rằng tình cảm ấy là sai lầm trong mắt người đời, nhưng cũng không thể phủ nhận nó là điều duy nhất khiến cô cảm thấy mình vẫn còn sống, vẫn được yêu thương.
Người chồng – tuy biết – nhưng cũng không nói gì. Ông chỉ lặng lẽ chấp nhận rằng mình đã không còn là chốn quay về ấm áp cho người vợ ấy.