Sau cuộc ly hôn đau lòng của mẹ, tôi lớn lên trong sự lạnh nhạt với cha – một đầu bếp chuyên món Nhật nổi tiếng, người đã chọn rời bỏ gia đình để theo đuổi cuộc sống riêng. Ký ức về những bữa cơm Nhật luôn gợi lại nỗi buồn trong tôi, khiến tôi ghét cả mùi vị lẫn cảm xúc gắn liền với nó.
Một ngày nọ, ông đưa về nhà một người phụ nữ mới – Kurea – với dáng vẻ dịu dàng nhưng khiến tôi không thể đoán được cô ấy thuộc kiểu người nào. Tôi khó chịu, đề phòng, nhưng không thể phủ nhận sự tinh tế và ấm áp mà cô mang lại qua từng bữa cơm và cách cô lặng lẽ quan tâm đến tôi.
Rồi cha tôi đột ngột phải đi công tác dài ngày ở Hokkaido, để lại tôi sống cùng Kurea trong một căn nhà vốn dĩ chưa từng thật sự là tổ ấm. Giữa những buổi chiều lặng lẽ, những lần ăn cơm chỉ có hai người, tôi bắt đầu cảm thấy trái tim mình rung lên bởi những cảm xúc khó gọi tên.
Kurea không phải mẹ kế tôi. Cô cũng không phải người dưng. Cô ấy là một điều gì đó… khiến tôi phải đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Và khi tôi nhận ra mình đang lớn lên, trưởng thành, là lúc tôi cũng học cách hiểu, cách giữ khoảng cách – và đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, một khoảnh khắc, cũng đủ khiến cả một mùa thanh xuân in dấu mãi mãi.