Tsubasa Hachino, người phụ nữ trẻ trung, chỉ mới cưới chồng được hơn một năm, sống trong một căn nhà ba thế hệ. Chồng cô – một kỹ sư xây dựng – luôn bận rộn, đi sớm về muộn, và gần như không còn dành sự quan tâm thể chất hay tinh thần cho vợ.
Cô ngày càng cảm thấy trống rỗng, cô đơn, những bữa tối một mình, những đêm dài chỉ có tiếng điều hòa và ánh sáng mờ nhòe từ TV.
Trong nhà, chỉ có người chú họ của chồng, một người đàn ông đứng tuổi đến ở tạm để điều trị bệnh xương khớp. Ban đầu, ông chỉ đơn thuần quan tâm tới cô như một thành viên mới trong gia đình, nhưng dần dần, ông nhận ra ánh mắt u uất của cô gái trẻ mỗi khi trở về từ bếp.
Một hôm, cô bị bong gân khi kéo rèm cửa. Ông chú đến đỡ cô và nhẹ nhàng nói: “Để chú giúp xoa bóp, đừng khách sáo”. Cái chạm đầu tiên ấy không có gì quá mức. Nhưng trong khoảnh khắc vai cô run lên, cả hai người cùng cảm nhận được sự thiếu thốn tình cảm đang gào thét trong lòng mình.
Những buổi xoa bóp tiếp theo, không ai nói gì, nhưng họ biết rằng thứ đang được chạm tới không chỉ là cơ thể, mà còn là sự đồng cảm.
Và rồi, một lần trong đêm mưa, sau nhiều tháng sống trong khoảng lặng, Tsubasa đã không thể kháng cự cảm xúc của chính mình… Cô ngả vào vòng tay người đàn ông lớn tuổi ấy – không phải vì dục vọng, mà vì khao khát được ai đó nhìn thấy mình là phụ nữ.