Airi là một người phụ nữ trẻ, thông minh và đảm đang, vừa bước vào cuộc sống hôn nhân chưa lâu. Cô sống trong một gia đình nhiều thế hệ cùng chồng, bố mẹ chồng – những người lúc nào cũng hòa thuận, yêu thương nhau một cách nồng nhiệt dù tuổi đã cao. Nhìn họ, Airi thầm ngưỡng mộ sự bền vững và nồng ấm mà họ gìn giữ suốt bao năm.
Tuy nhiên, trái với bức tranh ấy, cuộc hôn nhân của Airi lại đang rơi vào một giai đoạn nhàm chán. Người chồng bận rộn công việc, thường xuyên mệt mỏi và ít quan tâm đến những cảm xúc nhỏ nhặt của vợ. Dù vẫn yêu nhau, nhưng dường như giữa họ đang có một khoảng cách ngày càng lớn mà cả hai chưa ai đủ tinh tế để nhận ra và hàn gắn.
Airi bắt đầu cảm thấy cô đơn, mất phương hướng. Cô không dám than phiền, chỉ âm thầm tìm niềm vui trong việc chăm sóc gia đình, đọc sách, làm bánh và dành thời gian cho bản thân. Một lần, trong lúc tâm sự cùng mẹ chồng, cô được khuyên hãy mạnh dạn chia sẻ cảm xúc với chồng, thay vì giữ trong lòng.
Và rồi, Airi quyết định viết một bức thư tay cho chồng – nhẹ nhàng, sâu sắc, không trách móc – chỉ là những lời thì thầm từ trái tim. Bức thư nhỏ bé ấy đã khiến người chồng giật mình tỉnh ngộ. Anh nhận ra mình đã vô tâm ra sao và bắt đầu tìm cách để hâm nóng lại tình yêu.