Nami Nanami là một cô gái dịu dàng, chăm chỉ làm việc tại cửa hàng tiện lợi ca đêm. Trong số các đồng nghiệp, có một anh nhân viên tên Haruki luôn quan tâm và giúp đỡ cô mỗi khi có khách đông hay khi cô mệt mỏi. Anh hay mang cho cô hộp sữa nóng, dọn giúp quầy bánh, và luôn mỉm cười dịu dàng khi cô vô tình làm đổ đồ.
Sự gần gũi ấy dần khiến Nami bối rối. Haruki thỉnh thoảng cũng bộc lộ tình cảm, nhưng không quá ép buộc – chỉ là những ánh nhìn, những lời động viên khiến tim cô đập nhanh. Một ngày nọ, Nami vô tình biết được Haruki giữ trong sổ tay một bức ảnh chụp chung của hai người trong lễ hội mùa hè. Trong ghi chú là dòng chữ: “Nếu có thể, anh mong được cùng em làm những điều giản dị thế này cả đời.”
Khoảnh khắc ấy khiến Nami nhận ra, mình cũng đã cảm mến anh từ lâu. Tình cảm nhẹ nhàng ấy dần phát triển qua những buổi trực đêm cùng nhau, khi cửa hàng vắng khách, khi họ ngồi chia đôi ổ bánh mì, nói về cuộc sống, và mỉm cười khi ánh đèn neon rọi qua khung kính.
Dù vẫn là những người lao động giản dị trong ca làm khuya, nhưng trong lòng họ, mỗi giây phút bên nhau đều ấm áp như ánh mặt trời buổi sáng – dịu dàng, không phô trương, và chân thành.