Cô nàng Michiru Kujou là một người vợ trẻ xinh đẹp, sống cùng chồng – một người đàn ông lớn tuổi, hiền lành nhưng không may bị khiếm thính sau một tai nạn. Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu bằng sự đồng cảm và lòng biết ơn – Michiru từng là y tá chăm sóc ông trong bệnh viện phục hồi chức năng.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Michiru rơi vào khoảng lặng. Người chồng vì mặc cảm bệnh tật nên ngày càng thu mình lại. Để dễ giao tiếp, ông thường bắt Michiru đeo tai nghe kết nối với thiết bị hỗ trợ giọng nói, giúp ông đọc môi và hiểu được lời cô nói. Nhưng chính điều đó cũng khiến Michiru cảm thấy xa cách – như thể cô đang sống một cuộc đời bị lập trình.
Những ngày tháng dần trôi, Michiru bắt đầu hoang mang về chính mình – về khát vọng, về vai trò làm vợ, và về hạnh phúc thực sự. Cô không phản bội chồng, nhưng cô tìm đến một lớp học khiêu vũ để giải tỏa tinh thần. Ở đó, Michiru gặp gỡ những con người đủ mọi lứa tuổi, ai cũng có câu chuyện riêng. Cô dần tìm thấy sự cân bằng nội tâm qua những bước nhảy, và hiểu rằng hạnh phúc không đến từ những thứ mãnh liệt bên ngoài mà từ sự cảm thông và kết nối chân thành.
Một ngày nọ, khi Michiru ngồi tâm sự với chồng bằng tay ký hiệu và ánh mắt, cô nhận ra: người đàn ông ấy vẫn luôn yêu cô – chỉ là ông không còn biết cách thể hiện điều đó. Cô nắm tay ông, đặt tai nghe xuống, và nói chậm rãi, từng chữ một: “Em vẫn ở đây. Em muốn chúng ta học lại cách yêu nhau, từ đầu.”