Trong một thành phố luôn ẩn mình dưới sương mù, chàng trai trẻ tên Kento tình cờ gặp một cô gái bí ẩn trong quán cà phê nhỏ cuối phố. Cô luôn đeo khẩu trang, không bao giờ để lộ khuôn mặt – và cũng không tiết lộ tên thật của mình, chỉ xưng là “Sakura”.
Cứ mỗi chiều muộn, Sakura lại đến – họ cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện trong ngày, những nỗi cô đơn của tuổi trẻ, những vết thương cũ chưa lành. Dù không biết khuôn mặt thật của nhau, giữa họ dần hình thành một mối quan hệ kỳ lạ – thân mật nhưng đầy khoảng cách, gần gũi nhưng không trọn vẹn.
Kento cảm thấy bị cuốn vào ánh mắt của cô – buồn, lạnh, nhưng sâu thẳm là sự dịu dàng. Anh không rõ cô là ai, đến từ đâu, và vì sao luôn che giấu bản thân. Nhưng anh không muốn ép buộc, chỉ mong từng ngày được gặp, được lắng nghe cô, được ở bên.
Một đêm mưa, Sakura nắm lấy tay Kento và nói: “Em sắp phải rời đi… Em chỉ muốn cảm nhận một lần rằng, dù không ai thấy rõ em là ai, vẫn có người thật lòng thương em.”
Không cần tháo bỏ khẩu trang, họ ôm nhau giữa cơn mưa lạnh, như một lời tạm biệt không nói thành lời…