Tôi gặp lại Yuu Shinoda – người con gái tôi từng yêu thầm suốt thời niên thiếu. Năm ấy, tôi quá rụt rè, không đủ can đảm để tỏ tình, và cô đã trở thành bạn gái của người bạn thân nhất của tôi. Thời gian trôi qua, họ kết hôn, còn tôi thì rẽ sang con đường riêng.
Gần hai mươi năm sau, tôi xin được việc ở một công ty, nơi người chồng của Yuu cũng đang làm việc. Một ngày, anh ấy mời tôi về nhà ăn tối. Căn nhà thân thuộc, ánh mắt Yuu vẫn dịu dàng như xưa – khiến tôi bồi hồi, đầy tiếc nuối.
Sau bữa tiệc, khi chồng cô đã say ngủ vì không chịu được rượu, Yuu bước ra hiên sau, nơi tôi đang đứng một mình. Chúng tôi trò chuyện – về tuổi trẻ đã qua, những điều chưa kịp nói, và cả những cảm xúc chưa bao giờ dứt.
Cô bảo rằng năm xưa cũng từng thích tôi, chỉ là… đợi mãi mà tôi không nói. Nghe đến đó, tim tôi thắt lại. Giây phút ấy, cả hai như sống lại thời thanh xuân – ngọt ngào, nuối tiếc nhưng cũng đầy biết ơn.
Không có nụ hôn nào diễn ra. Không ai bước qua giới hạn. Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau trong khoảng lặng, như thể thay cho một lời xin lỗi – và lời tạm biệt muộn màng dành cho một mối tình đã cũ.
Từ hôm đó, tôi tiếp tục sống, mang theo một ký ức đẹp – không vụn vỡ, không sai trái – chỉ là một vết thương đã khép miệng, dịu dàng nhắc nhớ rằng có những điều quý giá, dù không thuộc về mình, vẫn đáng để trân trọng.