Tôi có một nhóm bạn chơi khá thân với nhau từ thời đại học. Trong nhóm, Mina Kitano là người đặc biệt nhất. Em luôn xuất hiện với phong cách tomboy – áo sơ mi rộng, tóc ngắn, đi đứng mạnh mẽ và lúc nào cũng là người trêu đùa, bảo vệ các bạn nữ khác. Chúng tôi hay đùa rằng chắc Mina chỉ thích con gái.
Rồi một hôm, cả nhóm đến nhà tôi ăn uống. Sau buổi tiệc, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại Mina vì trời mưa lớn. Chúng tôi ngồi trò chuyện khá lâu, từ chuyện học hành đến những áp lực khi bước vào đời.
Bất ngờ, Mina im lặng một lúc rồi hỏi tôi:
“Anh có bao giờ tò mò… nếu em không như anh nghĩ không?”
Trước khi tôi kịp trả lời, Mina tháo chiếc áo khoác tomboy ra, để lộ bên trong là một chiếc váy nữ tính. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Mina hoàn toàn khác – dịu dàng, cuốn hút và rất thật. Em nói:
“Em không cố che giấu bản thân… nhưng em sợ người ta chỉ yêu một phần vỏ bọc mà không chấp nhận con người thật của em.”
Tối hôm đó, chúng tôi không làm gì quá giới hạn. Chỉ là cùng nhau ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng mưa, và tôi cảm nhận được sự yếu mềm ẩn sâu bên trong cô gái mạnh mẽ ấy.
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Mina dần thay đổi. Em không còn ngại ngùng thể hiện nữ tính, và tôi cũng học cách nhìn em bằng một đôi mắt khác – không phải một người bạn tomboy, mà là một người con gái đầy cảm xúc, xứng đáng được yêu thương theo cách của riêng mình.