Chiharu Miyazawa là một cô gái tuổi mới lớn, vừa đỗ đại học, phải chuyển về sống với cha sau khi bố mẹ ly hôn. Mẹ cô có người mới, thường xuyên vắng mặt. Cha cô – một người đàn ông cứng rắn, khép kín – sống âm thầm trong căn nhà cũ kỹ, đôi mắt lúc nào cũng hoen đỏ vì thuốc lá và men rượu.
Chiharu từng giận cha, nghĩ rằng ông quá khô khan khiến mẹ cô chán nản. Nhưng khi sống cùng, cô mới hiểu: ông là người đàn ông già đi trong lặng lẽ, gánh tổn thương mà không than vãn, và vẫn giữ một chiếc khăn tay cũ – món quà sinh nhật từ cô năm lớp 5 – trong túi áo.
Một buổi chiều mưa, Chiharu đi học về, thấy ông ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, không nói một lời. Bữa cơm nguội ngắt. Cô bất giác vào bếp, nấu lại bữa mới. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông mỉm cười.
Từ đó, giữa hai cha con dần có những cuộc trò chuyện. Chiharu bắt đầu biết quan tâm đến ông như một người thân thật sự. Và người cha, cũng lần đầu biết nói lời cảm ơn.