Tối hôm đó, tôi quyết định ở lại văn phòng làm thêm để hoàn tất bản báo cáo quan trọng. Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt, kèm theo sấm chớp đì đùng. Không lâu sau, cửa phòng mở mạnh do gió, và Nanami – tiền bối ở phòng bên – bước vào, người ướt sũng.
Cô quay lại lấy đồ bỏ quên, nhưng không ngờ mưa lớn đến vậy. Tôi vội đưa khăn cho cô lau người, pha cho cô một tách trà ấm. Áo cô ướt mỏng, nhưng thay vì ngượng ngùng hay xao động, tôi vội quay mặt đi để giữ sự tôn trọng.
Một tiếng sấm lớn nữa vang lên, Nanami bất chợt nép vào tôi. “Tôi… rất sợ sấm sét từ bé,” cô khẽ nói. Tôi để cô ngồi lại gần cho bớt hoảng loạn, mở nhạc nhỏ trong phòng và rót thêm trà.
Hai người chúng tôi trò chuyện rất lâu, từ công việc, áp lực, đến những nỗi cô đơn giấu kín sau vẻ ngoài mạnh mẽ. Nanami hóa ra cũng chỉ là một người phụ nữ luôn cố gắng tỏ ra cứng rắn. Cơn mưa vẫn chưa dứt, và đêm đó, chúng tôi ngủ lại văn phòng, mỗi người một ghế sofa, chỉ cách nhau một bức rèm kéo ngang phòng.
Sáng hôm sau, khi mưa tạnh, chúng tôi rời văn phòng trong lặng lẽ – nhưng ánh mắt trao nhau đã khác. Không phải là dục vọng, mà là sự thấu hiểu.
Vài ngày sau, tôi mời cô một ly cà phê. “Cảm ơn vì đã ở lại hôm ấy,” cô mỉm cười.
Tôi hiểu: có những điều bắt đầu không phải từ xác thịt, mà từ lòng tôn trọng và sự dịu dàng giữa hai tâm hồn cô đơn.