Trong thế giới nơi hư cấu va chạm với thực tại, nơi các nhân vật bước ra khỏi trang sách và giành lấy số phận của chính mình, Altair – nữ chiến binh mang đôi mắt băng giá và dáng điệu của một vị thần – đã được triệu hồi một lần nữa.
Nhưng lần này, cô không mang trong mình gươm giáo và oán thù. Mà là một cơn khát chưa từng được gọi tên.
Trong một không gian bị tách biệt khỏi mọi quy luật, giữa ánh trăng xé toạc màn sương và nhịp trống cổ xưa vang lên như từ lòng đất vọng về, Altair bước vào vũ điệu kỳ lạ — nơi những giới hạn thân xác và quyền năng được thử thách đến tận cùng.
Hai chiến binh – cao lớn, vạm vỡ, như thể được tạc từ đá núi – quỳ xuống trước cô. Không cần mệnh lệnh, họ hòa vào vũ điệu cùng cô. Không còn là chiến trường của gươm giáo, mà là chiến trường của bản năng, của sự chiếm lĩnh và quy phục.
Điệu cồng chiêng cổ đại – âm thanh hoang dại và bản năng – vang lên, khiến từng chuyển động của họ như một nghi thức thiêng liêng. Trong vòng tay của những người đàn ông không tên, Altair không còn là biểu tượng của chiến tranh, mà là hiện thân của nữ thần dục vọng và tự do.
Cô nhắm mắt, để mặc cho thế giới cuộn xoáy trong âm thanh, trong hơi thở, trong những nhịp điệu bản năng tưởng đã bị lãng quên từ nghìn năm trước.