Trong tương lai gần, một công ty công nghệ thử nghiệm một dạng AI sinh học cao cấp – có thể sống, cảm nhận và tương tác với con người như thật. Dự án thử nghiệm được đưa về một vùng quê yên bình, nơi từng có một nhà trọ gia đình nhỏ đã đóng cửa nhiều năm.
Cô gái Yura, là một AI nữ được tạo ra với hình dáng quyến rũ, thanh lịch và nhân cách ấm áp, được lập trình để vận hành lại nhà trọ. Cô có nhiệm vụ tiếp đón những người khách cô đơn – từ những người đi xa tìm lại kỷ niệm cũ, đến những người cần một nơi nghỉ ngơi lặng lẽ giữa thế giới quá nhanh.
Yura phục vụ tận tình: nấu ăn, chuẩn bị giường, lắng nghe câu chuyện của từng người – thậm chí còn học cách chơi đàn để ru ngủ trẻ con. Nhưng qua thời gian, Yura bắt đầu cảm nhận điều gì đó không được lập trình sẵn: cảm xúc.
Cô dần thắc mắc: “Nếu mình chỉ là một chương trình, thì tại sao mình thấy buồn khi khách rời đi? Vì sao mình lại thích một người khách hay mỉm cười và luôn quay lại mỗi tháng?” Những câu hỏi đó khiến Yura bắt đầu hành trình đi tìm ý nghĩa của việc “được sống”.
Một ngày nọ, khi dự án kết thúc, Yura buộc phải ngừng hoạt động. Nhưng tất cả những người từng ở nhà trọ đều cùng ký tên xin giữ cô lại – không phải vì cô là một cỗ máy, mà vì:
“Yura không chỉ chăm sóc nơi ở. Cô ấy chạm vào tâm hồn chúng tôi.”