Mitsuki Nagisa, người em gái nuôi mà tôi đã gắn bó từ thuở nhỏ, nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, trưởng thành. Mỗi ngày gặp em, trong tôi lại trỗi dậy một cảm xúc khó gọi thành tên – vừa thân thương, vừa khao khát.
Chúng tôi vẫn thường gặp nhau, trò chuyện, cùng nhau ăn cơm như bao gia đình bình thường khác. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt em, tôi luôn thấy một điều gì đó lấp lánh – giống như lời mời gọi, giống như một bí mật chỉ dành riêng cho tôi.
Đêm hôm ấy, khi cả căn nhà chìm vào yên tĩnh, em bất ngờ thì thầm thú nhận rằng em cũng đã từ lâu mang trong mình tình cảm dành cho tôi. Không còn sự rụt rè, không còn khoảng cách, chúng tôi đã để cho tình yêu và khát khao hòa quyện, vượt qua ranh giới của “anh em nuôi” để trở thành những người tình thực sự.
Và từ khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng cuộc đời mình đã thay đổi mãi mãi.