Michiru Kujou, một người phụ nữ thông minh, chu đáo, đã kết hôn với Hideaki, một phóng viên luôn say mê công việc. Sau kết hôn, Hideaki vùi đầu vào dự án điều tra lớn, thường xuyên thức đêm, lặng lẽ gõ máy tính trong phòng làm việc đến sáng.
Michiru nhiều lần chuẩn bị bữa tối, muốn chia sẻ cảm xúc trong ngày, nhưng rồi những lời nói bị nuốt vào trong. Bởi vì khi cô quay sang, ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào màn hình.
“Em biết anh bận, nhưng… hình như chúng ta đã không còn thấy nhau nữa rồi.”
Trong thời gian này, một người đồng nghiệp của Hideaki, người đàn ông lịch thiệp, hay hỏi han và biết lắng nghe, vô tình xuất hiện trong cuộc sống của Michiru như một chiếc gương phản chiếu: anh ta lắng nghe những điều mà chồng cô đã bỏ quên.
Tình cảm của Michiru dao động, dằn vặt. Cô không ngoại tình – nhưng trái tim cô bắt đầu có những khoảng trống, và cô nhận ra rằng mình đang yếu lòng.
Đêm cuối cùng của dự án, Hideaki ngồi gõ những dòng cuối cùng cho bài báo, không biết rằng vợ mình đang ở tầng dưới – khóc một mình, không phải vì cô đơn, mà vì cô không còn đủ can đảm để nói ra những gì mình đang thiếu.