Tôi và người bạn thân cùng thuê một căn nhà trọ hai phòng ngủ khi mới đi làm. Cậu ấy có một cô bạn gái tên Mei – một cô gái hiền lành, dễ thương, thường xuyên lui tới căn nhà của tụi tôi. Qua thời gian, chúng tôi cũng dần trở nên thân thiết như bạn bè.
Dù là bạn của người yêu bạn thân, nhưng tôi không thể không nhận ra Mei đang gặp nhiều trăn trở trong mối quan hệ của cô với bạn tôi – một người vô tâm và ít lắng nghe.
Một hôm, bạn tôi có việc gấp phải về quê. Mei xin phép ở lại tạm một đêm vì trời đã khuya và không kịp về nhà. Hôm đó trời đổ mưa, chúng tôi ngồi trong phòng khách, uống vài ly rượu vang và nói chuyện rất lâu về những chuyện chưa từng nói.
Mei trải lòng về cảm giác cô đơn trong một mối quan hệ tưởng như đã ổn định, còn tôi thì nhận ra trái tim mình từ lâu đã rung động vì sự tinh tế và ấm áp của cô.
Tình cảm đến nhẹ nhàng, không phải từ đêm say ấy, mà từ những lần trò chuyện dài, những buổi nấu ăn chung, từ ánh mắt đồng cảm và sự thấu hiểu.
Cuối cùng, Mei chia tay bạn tôi trong êm đẹp, sau đó chúng tôi mới chính thức đến với nhau – không lén lút, không vụng trộm, mà là một tình yêu được xây dựng từ sự chân thành và trân trọng.